[Đồng nhân HP] Phụ nợ tử thừa – Dạ Vũ Loạn

[Đồng nhân HP] Phụ nợ tử thừa – Dạ Vũ Loạn


PHỤ NỢ TỬ THỪA

(Cha nợ con trả)

Untitled-22

Tác giả: Dạ Vũ Loạn

Số chương: 68 chương

Editor: Trầm Tuyết (aka Flechazo)

Văn án:

Lúc trước khi chưa xuyên không, Hạ Lạc Du là một sinh viên đại học bình thường, chỉ bởi vì lỡ ngủ một giấc trên máy bay, mà cô xuyên rồi…

Được rồi, khiến cô chỉ bởi vì ngủ một giấc mà bị xuyên qua, cô nhận;

Khiến cho linh hồn cô xuyên vào thế giới HP mà Avada Kedavra bay đầy trời, cô cũng nhận vậy;

Nhưng…đúng vậy là nhưng mà, cô lại xuyên trúng vào một người phụ nữ năm nay đã ba mươi bảy tuổi, vì dùng đủ loại phép thuật và ma dược giữ nhan sắc nên bề ngoài vẫn là một nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi, yêu Lucius Malfoy đến phát điên..

Read more

[Nghịch lân] Phiên ngoại (4)

[Nghịch lân] Phiên ngoại (4)


Phiên ngoại (4)

Không có trách nhiệm (3)

Cynthia thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại quán cà phê sách của mình ở Hogsmeade, cô thích nhất là ở đó vào cuối tuần tháng 11, bởi vì đó là một ngày cuối tuần thuộc về học sinh Hogwarts.

Nhìn vào những học sinh trẻ tuổi lui tới trong cửa hàng, mặc áo choàng phù thủy vẫn là màu đen mấy trăm năm không thay đổi, nhưng tâm trạng của Cynthia cũng có vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều, ở chúng với những đứa trẻ này, giống như thể cô vẫn chưa lột xác, vẫn có thể cảm thấy hơi thở của tuổi trẻ kia.

“Cô còn nhớ rõ cháu không?” Rất nhiều lần, cô chỉ ngồi một mình trên bàn ở góc vắng nhất cầm cà phê, nhìn người đến người đi, đây là lần đầu tiên, có người chủ động đi lên chào hỏi. Hơn nữa vừa gặp mặt vẫn lại hỏi một câu như vậy.

Cynthia cố gắng nhìn cậu bé trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.

Cậu bé lộ ra vẻ mặt thất vọng và nhắc nhở Cynthia: “Vài năm trước, chúng ta đã từng gặp nhau ở London, cô còn nói với cháu rằng, chỉ cần cháu học tập chăm chỉ thì cháu có thể nhận được thông báo từ Hogwarts khi cháu mười một tuổi.”

Mấy năm trước, London, một vài từ khóa nhảy vào tâm trí của Cynthia: “Cháu, là đứa trẻ đó!”

“Cháu đã không còn nhỏ nữa, cũng đã học năm ba rồi.” Cậu bé thấy Cynthia nhớ ra mình thì lộ ra nụ cười, lại có chút không cam lòng bị gọi là đứa trẻ: “Cô cũng là phù thủy tốt nghiệp ở Hogwarts sao?” Read more

[Nghịch lân] Phiên ngoại (3)

[Nghịch lân] Phiên ngoại (3)


Phiên ngoại (3)

Nhật ký thứ hai

Tâm trạng ngày 08 tháng 3 năm 2011: rất bối rối

Mẹ nói hôm nay là một ngày lễ thuộc về phụ nữ, bà nhất định phải được giải phóng khỏi công việc nhà nặng nề, vì vậy cha tôi và tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi thứ trong nhà, bao gồm cả việc sửa chữa khu vườn, làm sạch nhà kính, chuẩn bị bữa tối, giặt quần áo.

Nhưng mà, bình thường mẹ có làm việc nhà đâu? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy mẹ làm việc đó?

Ở nhà chúng ta bình thường những chuyện này đều là do gia tinh làm đi… Nhưng baba đã đồng ý, lại còn thề son sắt. Đáng tiếc ngoại trừ Bùa tẩy rửa (Scourgify) ra thì chẳng biết một câu thần chú nào nữa, cuối cùng chúng ta chỉ có thể nhìn đống quần áo chồng chất và thức ăn chưa từng xử lý mà ngẩn người, hoa viên dưới sự phá hủy của baba đã chỉ còn lại những cành cây trần trụi, còn cả những bông hoa mà mẹ nuôi trong nhà kính, đều khó thoát khỏi độc thủ… Baba, hôm nay có cơm tối ăn không?

Gia tinh Tony đứng một bên run lẩy bẩy, rất sợ ngày mai mẹ sẽ sa thải nó. Hôm nay nó cảm nhận được sự không cần thiết của mình.

Cuối cùng, dưới điều kiện tiên quyết là cha gần như đốt cháy toàn bộ nhà bếp, mẹ đã từ bi để cho gia tinh xử lý những mớ hỗn độn này, cũng làm cho Tony cuối cùng không cần phải lo lắng về việc bị sa thải nữa.

Tôi muốn có một người ba như vậy, sự tồn tại của gia tình là cần thiết!!!

Nhìn bóng dáng thê thảm của cha, tôi quyết định sau này nhất định phải trở thành một người đàn ông nói một không hai đỉnh thiên lập địa như ông nội, baba, ba rất làm con rất thất vọng.

【 Cynthia bình luận: 】 Con trai ngoan, mẹ làm như vậy đều là vì bồi dưỡng ba con thành một người đàn ông không tầm thường như ông nội con. Ngoài ra tuyệt đối không nên nhắc đến gia tinh trước mặt dì Hermione của con, nếu không sau này con phải học cách tự mình làm tất cả mọi thứ đấy.

Ngoài ra, bữa tối ngày mai của baba con cũng sẽ không có.

Tâm trạng ngày 01 tháng 1 năm 2012: khó có thể mô tả

Ngày đầu tiên của năm mới, lẽ ra là vui vẻ hòa hợp, nhưng đây lại là một năm không bình thường, bởi vì đám muggle đã xem một cái gì đó được gọi là “phim”, tin vào lời tiên tri kỳ lạ về ngày tận thế, vì vậy bọn họ bắt đầu ngừng làm việc, chạy ra đường để diễu hành biểu tình, nhiều người giơ cao tấm áp phích “2012 đến, còn đang bận rộn cái gì”, tựa hồ là đang cổ vũ đình công diễn ra…

“Nhưng vì sao không ngừng ăn uống chứ?” Tôi hỏi mẹ như vậy.

Thật không may, mẹ tôi lại bắt đầu trốn tránh câu hỏi của tôi một lần nữa, tôi phát hiện kể từ khi tôi năm tuổi, bà bắt đầu trốn tránh tất cả các loại câu hỏi của tôi, điều này là không đúng, bà ngoại nói, mỗi người mẹ đều phải có trách nhiệm trả lời mọi câu hỏi của đứa trẻ. Đặc biệt là một đứa trẻ đáng yêu như tôi. Read more

[Nghịch lân] Phiên ngoại (2)

[Nghịch lân] Phiên ngoại (2)


Phiên ngoại (2)

Tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ sống một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc như mẹ, hoàn thành từng bước một, học hành, yêu đương rồi cưới, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới không thể nào tồn tại lại đến gõ cửa nhà vào sinh nhật lần thứ mười một của tôi.

Hồi còn học tiểu học, điểm số của tôi không được tốt lắm, nhưng một người thích múa hát như tôi vẫn luôn có thể chiếm được một vị trí trong các hoạt động của trường, hàng ngày sau giờ học, tôi đều chơi trò chơi giết thời gian ở công viên cùng với các bạn. Thỉnh thoảng sẽ cùng bạn bè thảo luận về những người lớn đi ngang qua, đoán xem khi lớn lên, chúng ta có giống họ không, bước trên đôi giày cao gót và trang điểm lộng lẫy để bắt tàu điện ngầm đi làm.

Tuy nhiên, tất cả những suy đoán này đã bị gián đoạn bởi một bức thư từ trên trời rơi xuống khi tôi mười một tuổi.

Nó đã thay đổi cuộc đời tôi.

Học viện pháp thuật, giấy báo nhập học trường Hogwarts.

“Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore.

(Chủ tịch Liên đoàn Phù thủy Quốc tế, Chủ tịch Hiệp hội Phù thủy, Huân chương Merlin đệ nhất đẳng)

Kính gửi cô Russell:

Chúng tôi hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp tuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị vần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Phó hiệu trưởng (Nữ)

Trân trọng, Minerva McGonagall ① ”

Trên tờ giấy da dài là phụ lục các tài liệu và vật liệu mà học sinh Hogwarts năm nhất cần chuẩn bị và chúng dường như quá xa lạ đối với tôi.

“Đó là trò đùa của ai vậy?”

Tôi nhìn bố mẹ mình với vẻ nghi ngờ, bọn họ không biết rằng trên đời này còn có một thứ gọi là trường học pháp thuật: “Phù thủy? Ma pháp? Đây chắc chắn là trò đùa của ai đó!.”

Tôi đồng ý với quan điểm của bố, có trường học nào lại để cho một đứa trẻ mười một tuổi đi học năm nhất chứ? Hơn nữa, trên đời này làm gì có phép thuật, đó chỉ là những chiêu trò lừa trẻ con trong sách truyện mà thôi. Tôi khinh thường vứt bức thư sang một bên, nhưng con cú đưa thư lại không ngừng mổ vào tay tôi. Read more

[Nghịch lân] Phiên ngoại (1)

[Nghịch lân] Phiên ngoại (1)


Phiên Ngoại (1)

Happy Valentine’s Day

Trong những ngày bạn học Draco theo đuổi vợ lần thứ N+1, chào đón ngày Valentine, vì vậy phiên ngoại ngọt ngào đã được up lên…, câu chuyện xảy ra vào năm 2012. (7 năm sau cốt truyện hiện tại)

Thời gian: 2012.02.13

Địa điểm: Hang Sóc

Nhân vật: Mọi người

Mùa đông ở Anh vẫn chưa trôi qua, thời tiết lạnh lẽo, Cynthia ngồi trên ghế sofa, thảo luận về cuộc sống gần đây của họ với Karen, Ginny và Hermione, trong khi những đứa trẻ thì ngồi xung quanh bàn ăn và chơi cờ vua phù thủy. Lò sưởi trong phòng sưởi ấm tất cả mọi người, một tách trà ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào trái tim của mọi người.

“Mình không thể không nói, đây thực sự là một trò chơi thô bạo.” Cynthia nhìn bọn nhỏ nhiệt huyết sôi trào đang giết các con cờ: “Mình còn tưởng rằng Rose sẽ không cảm thấy hứng thú với những thứ này.” Rose là con gái lớn của Hermione và Ron, thừa hưởng mái tóc đỏ mang tính biểu tượng của gia đình Weasley, nhưng mái tóc bồng bềnh, đầu óc thông minh lại được thừa hưởng từ mẹ con bé. Bình thường luôn mang bộ dạng của một thục nữ nhỏ, hiện tại đang ở bên cạnh em trai Hugo của mình để chỉ điểm cách xuất chiêu.

“Đại khái là giống như Ron đi.” Karen cười nói, nhìn mấy đứa nhỏ nghịch ngợm Scorpius đang tranh giành và Hugo đang nghĩ kế, trong ý cười lại mang theo vài phần lạnh nhạt, cậu ấy không mang theo con của mình đến đây, trước khi nhận được thư thông báo của Hogwarts, cậu ấy chỉ muốn con mình có một thời thơ ấu mà những đứa trẻ bình thường nên có.

Mấy người pđã làm mẹ, nhàn nhã uống trà chiều, tiếp tục thảo luận chuyện của bọn họ: “Cho nên, ngày mai sẽ có chương trình gì đặc biệt sao?” Ginny vừa nhắc tới ngày mai chính là ngày lễ tình nhân, Karen liền tiếp lời.

Mấy người phụ nữ liếc nhìn nhau một cái, lắc đầu: “Từ khi sinh Scorpius, anh ấy làm gì còn biết cái gì gọi là Ngày Valentine!” Cynthia nghiến răng nghiến lợi nói, có chút hối hận chính mình lúc trước cứ như vậy bị xử lý, vẫn nên tra tấn tra tấn Draco thật tốt mới đúng.

“Đúng vậy, lúc mới kết hôn còn tốt, đợi đến khi có con, mấy người đàn ông kia đâu rõ ngày Lễ tình nhân đâu.” Ginny nghiến răng nghiến lợi nói, Hermione không nói gì, nhưng từ ánh mắt của chị ấy cũng không khó để nhận ra, chị ấy tán thành điều này.

Ngược lại Karen có chút đắc ý cười cười: “Chồng mình sẽ dẫn mình đến nhà hàng ẩm thực Pháp, sau khi kết thúc, nhảy một điệu, cuối cùng, tặng một đóa hoa hồng do chính tay anh ấy hái. Anh ấy kiên trì làm điều đó mỗi năm.” Trong giọng nói lộ ra kiêu ngạo, có lẽ ở phương diện khác cậu ấy so ra kém những người chị em tốt này, nhưng mà, nếu luận về sự tri kỷ ngọt ngào với chồng, cậu ấy tuyệt đối có tự tin. Read more

[Nghịch lân] Chương 61

[Nghịch lân] Chương 61


Chương 61 (END)

“Cho nên mới nói một khi phụ nữ mang thai, cứ như trở thành một người khác vậy.” Karen nói với Ginny và Hermione, những người đang ngồi đối diện chúng tôi: “Hãy nhìn những người đàn ông bên cạnh xem.” Harry và Ron ở bàn bên cạnh đang lo lắng nhìn những phu nhân bảo bối của bọn họ.

Tôi lấy tay che miệng và cố gắng che đi nụ cười sắp bật ra của mình: “Bây giờ cậu giễu cợt bọn họ, cẩn thận sau này họ sẽ quay lại trả thù đấy.”

“Mình không sợ, thực ra thì hầu hết phụ nữ Muggle vẫn đang làm việc trong thời kỳ mang thai, tại sao các phù thủy lại cẩn thận về từng li từng tý trong chuyện này chứ?”

Ngoài Ginny và những người khác, tôi cũng không biết về việc mang thai của các phù thủy khác, vì vậy tôi lắc đầu: “Có lẽ là do hai ông bố sắp lên chức này quá lo lắng.”

Hai người đối diện nở một nụ cười bất lực với chúng tôi: “Nếu có thể, chị cũng không muốn Ron nhìn mình như thế này cả ngày, điều này sẽ làm chậm trễ công việc của chị.” Quả nhiên là Hermione, vừa mở miệng chính là SPEW của chị ấy.

Ginny nhìn Harry và cười nhẹ, vẻ mặt của một người phụ nữ hạnh phúc.

Tôi và Karen nhìn nhau: “Chúng ta đến đây để xem họ ngọt ngào với nhau sao?” Cả hai lắc đầu bất lực: “Quên đi, mình nên ăn cái gì đây, hai cái bánh Creme Brulee và một cái bánh việt quất, à thêm một phần khoai tây lưới…” Tôi chào nhân viên bán hàng.

“Mình ăn no rồi, đừng gọi món cho mình.” Karen lên tiếng ngăn tôi, một người đang định tiếp tục gọi món lại.

“Nhưng mà… mình muốn ăn…” Tất cả cái này đều là do tôi định gọi cho mỗi người một phần: “Tạm thời những món đó đã.” Tôi ra hiệu cho nhân viên cửa hàng.

Khi thức ăn được bê lên, tôi bắt đầu ăn thành từng miếng lớn, thậm chí còn khiến mấy người khác đều nhìn tôi: “Các cậu, nhìn mình làm gì vậy.” Khi ăn mà bị người khác nhìn chằm chằm thì thật khó nuốt xuống.

“Này, em có chắc là người vừa ăn trưa với bọn anh là em không?” Ron trêu ghẹo.

Gần đây, đúng là tôi có ăn nhiều hơn một chút, tôi dừng lại, nhìn vòng eo rõ ràng hơi to lên của mình: “Mình muốn giảm cân!!”

Mấy người nhịn không được mà cười nói: “Quên đi, đến cả ăn ít đi một chút cậu còn không làm được, giảm cân gì chứ.”

Bỏ qua lời trêu chọc của vài người: “Không biết có ma dược nào có thể giúp giảm cân nhanh chóng không.” Tôi nhớ lại những gì mình đã học được trong đầu: “Cậu có thể hỏi Clares thử xem.” Người phụ nữ này đã khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn duy trì được dáng người uyển chuyển và dung mạo mỹ lên. Nếu như không phải là tôi nhận ra vết chân chim rõ ràng trên khóe mắt của bà khi bà đến gặp tôi lần trước thì tôi cũng cảm thấy khó mà tin được chuyện bà thực sự là mẹ của tôi.

Karen đẩy tôi: “Cậu không nghĩ rằng cậu không hẳn là bị béo lên sao?”

“Không phải béo lên?” Ginny và tôi đồng thanh.

Hermione trầm ngâm nhìn tôi: “Đúng là có khả năng, có phải gần đây em mới trở nên thích ăn uống như thế không?” Read more